Thắng làm nghề buôn bán ở Vĩnh Phúc. Đem rìu đi “đốn” cũng nhiều cô nhưng cái số anh vô duyên hay sao mà chẳng cô nào đổ. Sốt ruột, gia đình bạn bè giới thiệu cho Thắng một mối cũng chăm ngoan ở ngay làng bên cạnh. Sang đó chơi vài lần đã thấy Thắng về rậm rịch chuẩn bị đi cưới vợ.
Khoe làng xóm thế nhưng quả tình trong lòng Thắng không vui, vẫn trống rỗng thế nào. Mới có vài buổi sang làng bên chơi, Thắng thấy “đối tượng” cũng đáng mến nhưng để yêu thì…
Thắng vẫn chỉ yêu Tâm, anh quen biết cô trong quá trình đổ hàng ở Vĩnh Phúc. Tâm người Bắc Giang tới đây bán hàng thuê, 19 tuổi, trẻ trung, ưa nhìn, tính tình lại vui vẻ. Thắng rất có cảm tình, nhưng ngại không thổ lộ vì thấy nàng nhiều vệ tinh quá.
Giờ Thắng gần cưới vợ, tâm lý yên phận dường như giúp anh mạnh dạn tiếp cận Tâm hơn. Anh mời cô tới dự đám cưới, bày tỏ rằng dù đau khổ nhưng anh vẫn mong cô có mặt trong ngày trọng đại của mình.
Những lần trò chuyện sau này khiến hai người trở nên thân thiết hơn, Thắng đủ can đảm thổ lộ hết tình yêu. Sẵn lòng cảm mến, giờ lại biết tình cảm Thắng dành cho mình, Tâm ngã lòng...
Tình yêu của họ sớm đến tai gia đình Thắng và tất nhiên bị phản đối, vì Thắng và cô gái làng bên đã đăng ký kết hôn rồi. Cố gắng tìm đến tận nhà phân tích điều hơn lẽ thiệt cho Tâm, nhưng tận sâu trong suy nghĩ, gia đình Thắng cũng hiểu ra đôi điều khi hối thúc anh cưới vợ.
Để Thắng không trở thành “chú rể chạy trốn”, gia đình hứa sẽ tôn trọng quyết định của anh nếu sau một thời gian sống bên vợ anh không cảm thấy hạnh phúc. Song dù phương án chữa cháy có như thế nào, người thiệt thòi và tổn thương nhiều nhất có lẽ vẫn là cô gái làng bên cạnh.
Tương tự hoàn cảnh Thắng, song Mai mạnh mẽ, quyết liệt hơn khi lựa chọn hạnh phúc cho chính mình. Yêu Tùng đã được hơn một năm, nhưng khi ra trường, Mai phải nhờ đến sự giúp đỡ của Lâm, một chàng trai Hà Thành tuổi 36, để xin việc.
Lâm có công việc ổn định với vị trí trưởng phòng kinh doanh, năng động, hoạt bát và khéo léo trong giao tiếp nên được gia đình Mai rất quý mến, tin tưởng. Trong khi, Tùng ra trường phải về quê chờ việc, rồi bắt đầu sự nghiệp với vị trí nhân viên kỹ thuật một công ty máy tính.
Gia đình Mai lấy làm kém vui khi con gái đưa bạn trai về nhà ra mắt, người ấy không phải Lâm mà lại là Tùng. Khuyên nhủ con gái không được, ông bà quyết định ra mặt cấm, đồng thời kiểm soát thời gian của con chặt chẽ. Người được phép đến chơi và đi chơi cùng Mai duy nhất chỉ có Lâm.
Nửa năm, sự cố gắng của Mai và Tùng không lay chuyển được ý định của bố mẹ, trong khi Lâm mỗi lúc lại chiếm được nhiều cảm tình hơn từ phía gia đình và cả phía Mai. Hẳn thế nên mới đây Mai mới có một quyết định làm cho Tùng tổn thương thật nhiều: đồng ý theo Lâm về làm vợ.
Tưởng mọi chuyện đã đến hồi kết, nhưng một tháng chuẩn bị đám cưới, Lâm ít đến hơn. Lúc này, Mai có thời gian lắng nghe cảm xúc của mình, cô không có bất kỳ cảm giác nhớ thương nào dành cho Lâm cả. Ngược lại, những kỷ niệm về Tùng mỗi lúc lại hiện về trong tâm trí.
Gặp Tùng, Mai vẫn cảm nhận được tình yêu. Cô hiểu anh mới thực sự là một nửa của mình. Viết thư gửi cho Lâm, Mai tâm sự nỗi lòng, chia sẻ với Lâm về cảm xúc đích thực, mong anh hiểu và tha lỗi, vì nếu hai người kết hôn, điều đó không công bằng với Lâm. Mai để lại cả thư xin lỗi gia đình, rồi ra đi với tình yêu đích thực.
Trao đổi về vấn đề “chạy trốn hôn nhân”, một chuyên gia tư vấn tâm lý đã đưa ra nhận định:
Việc xây dựng cuộc sống vợ chồng không thể đồng nhất với “thử chung sống”, càng không thể có tâm lý “lấy cho xong”. Bởi cái chúng ta xây dựng và hướng tới là hạnh phúc.
Hạnh phúc gia đình chỉ có trên nền tảng của tình yêu chân chính, tự nguyện, được xây dựng trên cơ sở của tìm hiểu, yêu thương và chấp nhận lẫn nhau.
Bởi vậy, thay đổi quyết định ngay trước ngày cưới, xét ở một góc độ nào đó, không hoàn toàn là “không thể chấp nhận được”, đặc biệt khi bạn cảm thấy mình bị động trước hạnh phúc và tình yêu.
Tuy nhiên, bỏ trốn không phải là giải pháp. Đối diện với khó khăn để tìm ra hướng khắc phục mới thực sự là điều những người trong cuộc nên làm.
Theo Dan Tri